Hoàn cảnh

HOA CUỘC SỐNG: NGƯỜI BỐ LOAY HOAY VỚI 4 ĐỨA CON SAU KHI VỢ MẤT SAU KHI SANH

khi tôi hỏi thăm anh chị vợ vừa lo cân gạo cho khách vừa đon đả:

120103702-3357240934363798-1249558778181995488-o

120125596-3357240814363810-1390102604653181891-o

120135589-3357240854363806-3376546645495845452-o

120180526-3357241044363787-4213879199320799172-o

120199212-3357240677697157-8206979295965480564-o

120199572-3357241071030451-1385876182672052324-o

120199652-3357240741030484-2394714146132875675-o

120390982-3357240924363799-4879002725364830371-o

- Ông ấy lại đi rồi, đi thăm nhà thằng cu Luân, nghĩ mà tội nghiệp!

---***---

Con hẻm nhỏ cuối cùng lại đưa tôi vào hông bãi rác Đông Thạnh, một dãy nhà trọ hắt hiu buồn

Căn trọ chưa đầy mười mét vuông, ba bà cháu quây quần, bàn thờ nghi ngút khói nhang, ngoài hiên, thằng bé đu trên cổ người đàn ông, nó thích đợi ông ẵm nó, cho thỏa cơn nhớ...nhớ mẹ!

Nguời đàn ông ấy là ông Võ Công Khanh, phó ban điều hành nhân dân ấp 2 xã Đông thạnh. Còn ô trọ đượm mùi nhang thơm với di ảnh người đàn bà trẻ, và đứa con nít nằm nôi 21 ngày tuổi chính là gia đình anh Bùi Minh Luân quê Đồng Tháp!

Anh Luân và chị Chung quê bình thuận thuê ở nhà trọ này chưa bao lâu, ngày mới đến, xin học cho hai đứa con đầu đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 6 tuổi vợ chồng cũng ra nhờ ông Khanh chỉ bày cho trẻ đi học!

Chị Chung có bầu lần thứ tư

Một ngày nọ bà con tới kêu cửa ầm ầm: "ông Khanh! ông Khanh! Vợ thằng Chung nhà trọ chết...!"

Thế là người đàn ông bao đồng lại bỏ việc nhà đi lo toan việc người dưng, chả phải dân xứ này, cũng chẳng anh em dòng họ!

"Cái Chung lăn a chết sau sanh vì bệnh tim, thằng Luân như con gà mắc đẻ biết gì đâu …"

Và thế là người ấp phó ấy lại nhận lấy về mình chuyện bao đồng, đi xin từng đồng bạc cho đủ chuyến xe người chồng trẻ dắt con và mang xác vợ về Bình Thuận …

"Rồi thằng Luân sau đám ma dắt con về đây, chứ về đâu …. quê xứ nó nghèo đến là khổ"

Mất vợ, ôm đứa con 21 ngày tuổi và ba đứa con khờ, anh chàng Luân thật sự là … không biết đường nào mà xoay xở

Một tay người ấp phó bao đồng lại lo cho gia đình côi cút ấy từng chục gạo, động viên nó cách pha sữa cho con, sợ nó gục ngã giữa cơn lốc khổ đau, ông khanh thi thoảng lại vô nhắc nó đưa đón con đi học

- Rồi mày tính sao hả Luân?

- Dạ con cũng không biết sao chú ơi, để 49 ngày còn dắt sắp nhỏ về quê ngoại làm 49 cho má nó rồi con tính tiếp, lóng ngóng bế đứa con đỏ hỏn thằng Luân ấp úng

- Kiếm cái thùng dồn gạo vô kẻo nó ẩm, ông Khanh nhấc bổng thằng cu ba tuổi cứ ôm chặt lấy cổ ông, như thèm chút hơi ấm, thôi ráng đi rồi từ từ tính

21 ngày qua cái gia đình năm mạng người nheo nhóc ấy không biết ra sao nếu không có những người như ông Võ Công Khanh và bà con cô bác xóm nghèo này!

chính ông Khanh đã kết nối anh Luân với chương trình #mái_ấm_giữa_đời, trước mắt ngoài khoản 2 triệu đồng phụ giúp bố con anh, và chúng tôi hỗ trợ tiền nhà cho gia đình này là một triệu ba trăm ngàn mỗi tháng!

Rời xóm nhỏ, trong cái bi thương của người cha và bốn đứa trẻ khờ, ấm áp là hình ảnh vòng tay của ông tổ phó ấm hai tưng tiu thằng bé vừa mất mẹ!

Khi tận cùng đau khổ chỉ cần một bàn tay có khi giúp người ta gượng dậy mà đi tiếp. Há chăng ông Khanh chẳng như bàn tay từ bi đúng lúc gia đình di dân Bùi Minh Luân cơ hàn nhất

Xin cảm ơn ông, một con người hiền lành chân chất ấp 2 xã Đông Thạnh, Hóc Môn, cuộc sống vẫn thật ấm áp dù còn muôn vàn gian khó

Có thể bạn quan tâm